Là bộ phim cuối cùng thể hiện sự nghiên cứu chuyên tâm khổ hạnh khác thường của Robert Bresson. Bộ phim kể về tên móc túi bị ép buộc Michel (Martin Lasalle) được cứu rỗi bởi tình yêu của người phụ nữ đầy cảm thông (Marika Green). Bấm máy những cảnh quay trên đường phố Paris năm 1959, bộ phim đầu tay của đạo diễn người Pháp không phóng tác theo kịch bản văn học, mà đề cao diễn xuất thiếu biểu cảm của những diễn viên không chuyên một cách cố ý. “Chân ta không còn chạm đất nữa. Ta thống trị thế giới” Michel nói sau vụ ăn trộm túi xách tay đầu tiên của một quý bà trên đường đua. Anh ta khao khát nắm bắt lại cảm xúc này hơn bất kì lòng tham vật chất nào, và tự đẩy mình tới con đường tự hủy hoại. Bộ phim dựng theo phong cách thờ vật của Bresson quay hành động ăn trộm của Michel theo từng chuỗi, với máy quay tập trung vào tay và khuôn mặt, thu lại cảnh những ngón tay thò vào túi áo khoác tìm ví và tiền. Một chuỗi những dàn dựng nghẹt thở ở Gare de Lyon khi Michel và đồng phạm của mình lẩn trốn trong đám đông, tuồn cho nhau những đồ có giá trị với một sự khéo léo tuyệt vời. Một kẻ móc túi đơn thương độc mã với khả năng như trong mơ. Bộ phim chỉ kéo dài 75 phút. Không ai đo được khoảng thời gian trôi qua giữa các chuỗi hành động, trong khi đó Bresson lại sử dụng rất ít tiếng động và âm nhạc để tăng thêm không khí bí hiểm. Nếu kết thúc để cho kẻ tội phạm tìm thấy sự cứu rỗi về linh hồn dường như khá quen thuộc, thì có lẽ là vì Paul Schrader, tác giả những cuốn sách nổi tiếng về Bresson đã đưa kết thúc của Kẻ móc túi vào cả 2 tác phẩm American Gigolo và Light Sleeper.