Nhà phê bình ẩm thực Trình Vũ Mông, cậu ấm Vương Xán, cô sinh viên trả vừa tốt nghiệp Lí Nhiệt Huyết, các chị gái buôn chuyện gia đình cả ngày không dứt, tập hợp thành một đoàn đi du lịch kiêm nhiếp ảnh với mục đích duy nhất là để chụp ảnh lên đường đến đất nước hạnh phúc nhất thế giới - Nepal, bắt đầu “cuộc hành trình hạnh phúc”. Nhưng mỗi người trong đoàn lại có những vấn đề riêng trong cuộc sống. Ngay từ lúc bắt đầu đoàn du lịch đã gặp không ít phiền toái, nhưng qua những cuộc hành trình lạ kì và đầy nguy hiểm: vừa lập nhóm không được bao lâu đã giải tán, nửa đêm mất điện trong khách sạn đầy kinh hoàng, hay là đơn độc trong khách sạn nhỏ trên đỉnh núi, dần dần mọi người trong đoàn đã biết cách hỗ trợ và chăm sóc lẫn nhau, thể hiện con người chân thực nhất của mình. Trong ngày cuối cùng, Vương Xán mời mọi người đi chơi dù lượn. Khi Vương Xán giúp Trình Vũ Mông thắt dây an toàn, Vũ Mông đứng bên vách núi, căng thẳng không biết khi nào mới bay lên. Vương Xán nói: “Cho dù em có sợ hãi hay lo lắng thế nào, hiện giờ chúng ta không thể xông ra ngay được, vô dụng cả thôi, không thể bay lên được. Em chỉ cần bình tĩnh lại và chờ cơn gió đến thôi em.” Khi cây cối xào xạc trong tiếng gió, từng người đều cất cánh suôn sẻ. Khi giang tay cảm nhận làn gió mát lành, ai cũng cảm khái một điều, chuyến du lịch này cũng hay, mà cuộc sống trước đây cũng tốt, thực ra không cần vội vàng quyết định hay thay đổi. Khi đứng bên cạnh những bờ vực của đời người, không cần vội vã, không cần bốc đồng, điều ta nên làm có khi chỉ đơn giản là tĩnh tâm lại và chờ gió nổi lên.